anh ấy không biết tôi đã chết

Tháng thứ hai mà tôi rời đi, Lục Giang Minh thỉnh thoảng sẽ bị mất ngủ. Tháng thứ ba mà tôi rời đi, Lục Giang Minh bắt đầu đi tìm tôi. Chỉ tiếc là tôi đã chết, hắn không biết. [Còn một đoạn nhưng không biết phải edit sao hết] [Bệnh trầm cảm thụ x Lăng nhăng công Tất cả suy nghĩ của hắn đều đã tan biến, trong đầu hắn bây giờ chỉ còn sót lại duy nhất một câu: ” Em ấy đã chết rồi”. 64. Sau khi Dư Mục Ca chết được ba tháng, cuối cùng thì Lục Giang Minh cũng tìm thấy cậu. Và hắn cũng đã mất đi cậu mãi mãi. 65. Tôi nằm mơ 4. Tóm tắt nội dung sách Anh ấy đã không nắm tay tôi ☆ Biết đâu là phù hợp. Có những thứ bản thân rất thích nhưng không thể có được vì không phù hợp. Trên đời này, quan trọng nhất vẫn là biết chấp nhận. Truyện [Taekook_ ver] ~Anh ấy không biết tôi đã chết - [Taekook_ ver] ~Anh ấy không biết tôi đã chết tren dien thoai, may tinh bang, iphone, ipad. Yêu đọc truyện online Hán Việt: Ngã tử liễu tha bất tri dạo Tác giả : Thời Tể Couple gốc: Lục Gian Chúng ta ở đây để nói chuyện về Lie With Me Season 2 vì đã có rất nhiều sự cường điệu về mùa đầu tiên nhưng cho đến nay vẫn có rất ít thông tin Read more… Lúc ấy đã khuya. Trong nhà đã ngủ yên, thì Mị trở dậy thổi lửa. Ngọn lửa bập bùng sáng lên, Mị lé mắt trông sang, thấy hai mắt A Phủ cũng vừa mở, một dòng nước mắt lấp lánh bò xuống hai hõm má đã xám đen lại. Nhìn thấy tình cảnh như thế, Mị chợt nhớ lại đêm năm trước A Sử trói Mị, Mị cũng softdeficong1974. Lục Giang Minh không biết vì sao Nguyễn Hướng Sâm lại đột nhiên gọi cho mình nhưng hắn bỗng nhiên không còn hứng thú ở lại đây nữaVì thế hắn cùng thằng bạn thân chào hỏi rồi lái xe về nhàTrong bóng tối hắn nhìn lên trần nhà một lúc rất lâu rồi cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủLục Giang Minh nằm mơ thấy Dư Mục mặt của Dư Mục Ca giống như là bị sương mù che khuất, mơ mơ hồ hồ không nhìn thấy rõ. “Lục Giang Minh, tôi không thích anh.”Lục Giang Minh muốn nói chuyện, nhưng hắn không thể nào mở miệng ra được.“Tôi thật sự từ bỏ”Từ bỏ một người thiếu niên tôi đã yêu rất lâu rất lâuTừ bỏ một đoạn tình cảm đã được định sẵn là kết bỏ một quãng thời gian ấm áp khiến người rơi lệ..Khi còn nhỏ có thể lớn tiếng mà khóc, có thể thoải mái cười to, cũng có thể mặc sức tưởng tượng về một tương lai tốt này khi lớn lên mới nhận ra rằng nước mắt quá mức rẻ tiền, không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì, phải học được cách giả vờ tươi cười mới có thể tiếp tục Mục Ca xoay người đi về phía bóng tối phảng phất như có thể nuốt chửng tất cả mọi thứ đằng sau.“Không.” Lục Giang Minh không thể cử động, cũng không thể phát ra âm thanh, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh của Dư Mục Ca từng chút từng chút biến mất ở trong tầm khi tỉnh dậy, Lục Giang Minh thấy mình đang lấy ra di động, mở khóa màn hình, hình nền là một bức ảnh tự chụp của hắn và Mục Duyên vào mấy ngày trước.“Không đúng, không nên là cái này.” Lục Giang Minh lẩm nền đáng lẽ phải là một tấm ảnh hôn môi của hắn cùng Dư Mục Ca vào ngày sinh nhật năm 18 tuổi mới đúng, đó là tấm ảnh mà hắn thích nhất.“Ở đâu rồi nhỉ?” Hắn mở ra album, bên trong một tấm ảnh về Dư Mục Ca đều không Mục Ca rất hiếm khi chụp ảnh, cậu không thích thậm chí là rất mâu thuẫn với việc chụp ảnh “Sao em lại không thích chụp ảnh?” Lục Giang Minh nhíu mày quay đầu sang nhìn niên xinh đẹp mím đôi môi lại, có chút thẹn thùng cười cười ” Em cũng không biết, lúc nhỏ mẹ nhất quyết lôi em đi chụp ảnh, sau đó thì em sẽ khóc”“Vậy hiện tại chúng ta tới chụp ảnh đi, anh cũng muốn nhìn thấy em khóc.” Lục Giang Minh xấu xa nóiDư Mục Ca giơ tay vỗ sau gáy hắn một phát“Mỗi ngày đều không lo học bài, trong đầu anh không biết là chứa những suy nghĩ hư hỏng gì.”Lục Giang Minh cúi sát người, hơi thở ấm áp phun lên vành tai trắng nõn của y “Đương nhiên anh đang nghĩ việc phải ấy ấy với em như thế nào rồi.”“Thằng khốn, mày đang nói lời bậy bạ gì với Mục Ca đó?” Nguỵễn Hướng Sâm đột nhiên xuất hiện đá lên mông của Lục Giang Minh“ĐM, Mày là biến thái thích nghe lén à?” Lâm Giang Minh nhảy dựng lên muốn đánh lại Nguyễn Hướng Sâm một Mục Ca đứng một bên cười tủm tỉm nhìn hai thiếu niên ổn trọng và non nớt giận dỗi lẫn mặt trời xuyên qua tầng tầng khe la chiếu ra những ánh sáng loang lổ Gió nhẹ nhàng phất qua khuôn mặtTrong không khí là nhàn nhạt mùi tử đinh hươngThật mà không thể quay lại được Giang Minh cuối cùng ôm tấm ảnh ngủ thiếp là tấm hình còn sót lại của bọn họ mà hắn có thế tìm đượcNhững tấm ảnh trước đó đều đã bị hắn xoá hết trong lúc tức hối hận rồiHắn cũng không biết là hắn hối hận vì không thể đối tốt với Dư Mục Ca cả đời như đã hứa hay là xoá bỏ đi những tấm ảnh chứa bao kỷ niệm với Dư Mục mà, bọn họ đã chia CaVề sau nhất định phải sống thật tốt, nhớ tìm được người so với anh tốt hơn, nếu không anh sẽ không yên lòng đã ký vào đơn quyên tặng di thể với bệnh viện, sau khi chết tất cả những bộ phận hữu dụng sẽ đem đi cứu hi vọng Lục Giang Minh vĩnh viễn tìm không thấy tôiA Sâm, anh cũng đừng tới tìm anh cùng chị dâu hạnh phúc cả đờiTôi càng ngày càng không thể kiểm soát được bản thân mình rồi, nếu một ngày nào đó tôi chết, tôi hi vọng bộ dáng của mình không cần chật vật tới như vậyLục Giang Giang Giang Giang Minh, em yêu anh, nhưng chúng ta nên dừng lại ở đây nhất định phải tìm một người tốt hơn em, cậu ấy dịu dàng rộng lượng săn sóc hiểu chuyện, không giống em, chỉ biết làm người khác không vuiVề sau, anh nhất định phải quên em đi, được không? năm nay Kim Taehyung rất ít khi chú ý Jeon Jungkook, hắn bị hoa thơm cỏ lạ bên ngoài hấp dẫn đôi mắt khiến hắn say mê quên lối về, trừ khi là có chuyện cần thiết nếu không Kim Taehyung sẽ không chủ động đi tìm cậu, bởi vì hắn biết rõ một khi hai người gặp mặt thì ngoại trừ đánh nhau cũng chỉ là đánh nhau, tất nhiên kết quả cuối cùng là đôi bên đều không có ai vui vẻ dù Kim Taehyung có tính lăng nhăng khắp chốn nhưng hắn cũng chẳng phải là kẻ ngu biết rõ một ngày nào đó, tất cả tình yêu của Jeon Jungkook dành cho hắn đều bị tiêu hao bởi những cuộc cãi vã thì chắc chắn cậu sẽ rời khỏi hắn mà không thèm quay đầu nhìn Taehyung hiểu rõ tính tình của Jeon Jungkook, nếu cậu thực sự nói ra lời chia tay với hắn, chứng tỏ rằng cậu đã hoàn toàn thất vọng về đoạn tình cảm này, thậm chí không muốn gặp lại người đã gây ra tổn thương cho lý do đó cho nên Kim Taehyung mới cố ý giảm bớt số lần gặp nhau của hai người, hắn hi vọng Jeon Jungkook có thể hiểu được rằng những tên bồ nhí của hắn chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển vui chơi qua đường mà thôi, còn Jeon Jungkook cậu mới là người hắn đặt ở đầu quả vậy Kim Taehyung chưa bao giờ biết được Jeon Jungkook sẽ vẽ truyện tranh online, dù Jeon Jungkook chưa từng học qua chuyên ngành hội hoạ nào nhưng cậu thực sự rất có thiên phú trong lĩnh vực nhật lần trước của Kim Taehyung, Jungkook đã đưa một bản phác thảo về gương mặt của hắn, bức vẽ đó đến bây giờ vẫn được hắn cất giữ trong thư khi nhớ lại chuyện chuyện này, Kim Taehyung lập tức từ trên giường đứng lên, ngay cả dép lê cũng chưa kịp xỏ mà lao ngay đến thư phòng.“Nó ở đâu rồi?” Kim Taehyung một bên tìm kiếm một bên cố gắng nhớ lại mình đã để đặt bức ảnh kia ở gian trôi qua cũng đã quá lâu, ký ức khi xưa cũng trở nên mờ Taehyung lục lọi nửa ngày trời cũng chẳng thu hoạch được gì, hắn mê mang ngồi xuống đất, ngơ ngác nhìn tấm thảm dưới đất, sau đó hai mắt từ từ đỏ lên.“Jungkook, em đang hận anh lắm đúng không?”Đến cả quà sinh nhật của em tặng mà anh cũng không tìm thấy, nếu em biết được thì có phải sẽ rất hối hận khi đó đã đồng ý cùng anh ở bên nhau?Kim Taehyung lau đi nước mắt, vịnh bàn đứng dậy, ánh mắt của hắn chợt dừng lại khi vô tình lướt qua một tập thơ trên bànHắn lôi tập thơ ra, tờ giấy trong đó rớt ra ngoài, từ từ rơi xuống mặt Taehyung cúi người xuống nhặt nó lên và mở ra xem, mặc dù nét bút đã mờ đi rất nhiều nhưng qua tấm giấy mỏng này hắn vẫn có thể cảm nhận được lúc ấy Jeon Jungkook đã cực khổ vẽ ra bức tranh này như thế đến khi xem hết bức tranh, Kim Taehyung mới nhìn đến một hàng chữ ở bên dưới.“Anh hiểu được cảm giác cả người đau thương không? Taehyung à, em từ bỏ.”Hai tay của Kim Taehyung không ngừng run lên, cái gì gọi là từ bỏ, hắn không cho phép, tuyệt đối không cho giấy đó của Jeon Jungkook không được tính, cậu nhất định phải đứng trước mặt hắn nhận được sự đồng ý của hắn thì mới được coi như là chia cùng thì Kim Taehyung cũng đã tìm được truyện tranh của Jeon Jungkook Jeon Jungkook lấy bút danh là thù đồ, có fan từng hỏi cậu tại sao lại lấy tên này thì cậu nói xem qua một câu, chợt vui đến lạ, gọi là nhẹ ngâm nga một khúc ly ca xưa, dĩ quân thù đồ bất đồng quydĩ quân thù đồbất đồng quy*thù đồ đồng quy là câu thành ngữ có nghĩa như câu trăm sông đổ về biển, ý chỉ dù ở những nơi khác nhau thì vẫn quy về một mối. Trong đây tách vế raDĩ quân thù đồ – đã không cùng nơi xuất phát với người bất đồng quy – thì cũng chẳng thể cùng người bên nhau Từng đốt ngón tay của Kim Taehyung đều trắng bệch, hóa ra cậu từ lâu đã chẳng muốn cùng hắn dây dưa nữa tranh không dài, mỗi một câu nói đều là những chuyện xưa xoay quanh giữa các nhân vật xưa rõ ràng thực ấm áp nhưng Kim Taehyung lại cảm thấy trong đó chứa một sự nhàn nhạt đau thương.“Chuyện xưa đến đây là kết thúc, Myung và Heun không có phiên ngoại, bởi vì tôi không vẽ ra được tương lai của bọn họ, thực xin lỗi.”Tại sao lại không vẽ ra được tương laiLà bởi vì bọn họ không có tương lai sao? Tác giả Thể loại Truyện Ngược, Đam MỹNguồn thái FullSố chương 21Ngày đăng 2 năm trướcCập nhật 2 năm trước Tháng đầu tiên mà tôi bỏ đi, Lục Giang Minh vẫn ăn chơi sung sướngTháng thứ hai mà tôi rời đi, Lục Giang Minh thỉnh thoảng sẽ bị mất ngủTháng thứ ba mà tôi rời đi, Lục Giang Minh bắt đầu đi tìm tôiChỉ tiếc là tôi đã chết, hắn không một đoạn nhưng không biết phải edit sao hết][Bệnh trầm cảm thụ x Lăng nhăng công]Cảnh báo của tác giả Công không khiết, nhiều lần ngoại tình. Tra công tiện thụ, báo của edit Công rất lạm giao[Truyện còn đang trong quá trình beta nên không mượt, mong thông cảm] Lục tiên sinh, em đi rồi, sau này chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau cho dù là trong giấc Mục Ca đã rời mang theo hết tất cả mọi thứ liên quan đến bản thân, chỉ để lại căn phòng trống Giang Minh nhìn căn phòng âm u, cười nhạo một tiếng, “Lại là cái trò xiếc này”Lần đầu tiên Dư Mục Ca bỏ đi, hắn đã tìm khắp toàn bộ thành phố, hút hết bao thuốc này đến bao thuốc khác, mở to đôi mắt đỏ hoe vì đã lâu chưa nghỉ ngơiLần thứ hai Dư Mục Ca rời đi vì cho rằng tình cảm 8 năm của bọn họ nên kết thúc, vào ngày đó hôm đó hắn đã giải quyết mọi việc bằng cách xóa đi số những người mập mờ với hắn và đá đi những tên tình nhân giờ là lần thứ ba Lục Giang Minh cũng không sốt ruột lắm, bởi vì hắn biết Dư Mục Ca nhất định sẽ trở về.“Anh, em thích anh.” Thiếu niên nhỏ tuổi sắc mặt ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp đong đầy hơi nước, bộ dáng làm người ta không nhịn được mà muốn mạnh mẽ yêu thươngVà thực tế thì Lục Giang Minh cũng đã làm như người mây mưa làm tình, bừa bãi phát tiết dục vọng của bản khi làm xong, Lục Giang Minh cúi đầu nhìn xuống những dấu vết trên người của thiếu niên, trong đầu hiện ra khuôn mặt lạnh nhạt của Dư Mục thật là mất Lục, đến đây chơi không?” Đầu dây bên kia phát ra giọng nói thằng bạn thân của hắnLục Giang Minh liếc mắt nhìn đồng hồ, châm điếu thuốc kẹp ở trên tay rồi hút một hơi “Ở đâu?”“Gặp ở chỗ cũ!” Gã bạn thân cúp máyKhi Lục Giang Minh vừa bước vào quán bar, hắn chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang ngồi bên cạnh thằng bạn Hắn nhướng mày, khóe môi cong lên lộ vẻ khinh thường, mới chỉ được một tuần mà người kia đã muốn trở về rồi à?Hắn kéo kéo cà vạt, sải chân bước tới“Dư” Vừa mới gọi được một tiếng, thì Dư Mục Ca’ đã lộ ra vẻ mặt khó hiểu quay đầu nhìn qua“Lão Giang, mày đã tới rồi! Có phải người mới tới này rất giống chị dâu hay không.” Lục Giang Minh trượt trượt hầu kết ”Cậu tên là gì?” Bartender mới tới có gương mặt gần giống với Dư Mục Ca của 8 năm trước từ 6 đến 7 phần, cậu ta len lén nhìn hắn một cái, mím môi, vành tai đỏ bừng “Mục Duyên”.Chắc cũng chẳng cần nói thêm gì nữa, mọi việc đều thuận theo tự nhiên. Đêm hôm đó, Mục Duyên khóc nức nở ôm chặt cổ Lục Giang Minh, lần đầu tiên khai bao, cậu ta đã bị Lục Giang Minh mạnh mẽ làm cho bản thân lên đỉnh từ lần này đến lần khácKhai bao=phá trinh

anh ấy không biết tôi đã chết